Người dịch: Whistle

Tiền Tiểu Vân ánh mắt sắc bén, Hoắc gia Trảm Không đao xé gió, dưới sự điều khiển của Huyền Binh, ngay cả không khí cũng dường như bị chém đứt.

Sát khí khiến Tinh Đế sợ hãi.

Bốn bá chủ Tinh Thành, mỗi người đều có bản lĩnh, thực lực cũng không chênh lệch nhiều, nhưng xét về khả năng phản ứng khi chiến đấu, Tinh Đế chắc chắn là người kém nhất.

Lúc này, tuy rằng gã ta có thực lực thập phẩm, nhưng lại không dám phản kháng, giơ tay lên, một lớp ánh sáng màu vàng bao phủ lấy cơ thể.

“Keng…”

Một tiếng vang giòn tan, đoản đao vậy mà lại không thể nào chém đứt.

“Ta không tin!”

Tiền Tiểu Vân nghiến răng, lại tấn công.

Bên kia.

Chu Giáp một tay cầm kiếm, đè Hắc Đế xuống, Hắc Đế trừng mắt, tinh thần lực như sóng biển ập đến, không ngừng tấn công cự kiếm.

“Ầm ầm…”

Tiếng nổ vang lên liên tục.

Nhưng so sánh ra, Hắc Đế rõ ràng đang ở thế yếu, bị Chu Giáp ép sát, kiếm khí cuồng bạo thậm chí còn tạo ra từng vết nứt trên người Hắc Đế.

Máu tươi từ trong vết nứt trào ra.

“A!”

Khát vọng sống sót khiến Hắc Đế há miệng, gào thét, hai tay ông ta sờ soạng, lấy ra một lọ thuốc bên hông, nuốt cả lọ vào bụng.

Không biết Hắc Đế đã uống thuốc gì.

Nhưng ngay sau đó.

Một luồng khí thế cuồng bạo, điên cuồng liền từ trên người Hắc Đế bộc phát.

“Ồ?”

Chu Giáp nhướng mày.

Sự ngoan cường của Hắc Đế nằm ngoài dự liệu của hắn.

Sau khi uống thuốc, tinh thần lực của Hắc Đế vậy mà lại tăng vọt, cho dù Chu Giáp đã kích hoạt Bạo Lực, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi khó khăn.

Nhưng mà…

Cũng chỉ đến thế mà thôi!

Chu Giáp hừ lạnh, Nguyên Lực trong cơ thể cuồn cuộn.

Cự Mãng Thổ Châu!

Bí pháp bộc phát tiềm lực của Thiết Nguyên phái được gia trì lên Bạo Lực, tuy rằng tăng cường không nhiều, nhưng lại là giọt nước tràn ly.

“Rầm!”

Đầu Hắc Đế trực tiếp bị cự kiếm đánh nát.

Máu tươi từ cổ phun ra.

Nhưng không phải do Chu Giáp giết gã ta, mà là do Hắc Đế đã thúc đẩy tinh thần lực đến mức cực hạn, bản thân không thể nào chịu đựng nổi, nên đầu mới nổ tung.

Chu Giáp sững sờ, sau đó, hắn liền vung kiếm, lao về phía Tinh Đế.

“Rầm!”

Cự kiếm đập xuống, Tinh Đế được kim quang bao phủ, không kêu lên tiếng nào, nửa người bị đánh vào trong đất, máu tươi từ miệng phun ra.

Thứ trên người gã ta là bảo vật đi kèm với Nguyên Chất Siêu phẩm, vô cùng cứng rắn.

Nhưng lực lượng chấn động lại do bản thân Tinh Đế gánh chịu, dưới sự tấn công của Tiền Tiểu Vân, gã đã rất cố gắng chống đỡ, bây giờ, kim quang gần như không thể duy trì được nữa.

“Tha mạng!”

“Tha mạng!”

Tinh Đế gào thét:

“Ta biết bảo tàng của Hắc Đế được giấu ở đâu, chẳng phải các ngươi muốn Nguyên Tinh sao? Ở đó có Nguyên Tinh, rất nhiều Nguyên Tinh, ta có thể đưa các ngươi đi.”

Không gian trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt Chu Giáp lóe lên, còn chưa kịp đưa ra quyết định, Tiền Tiểu Vân đã vội vàng hỏi:

“Mau nói, Nguyên Tinh ở đâu?”

“Ở ngay phía sau.” Tinh Đế vội vàng chỉ tay về phía sau, nhìn thấy bầu không khí khác thường, gã ta cố gắng bò dậy, chạy về phía sau:

“Ta đưa các ngươi đi.”

Một lúc sau.

Nhìn một nam, một nữ mang theo đủ loại túi lớn, túi nhỏ, Tinh Đế cười gượng, chủ động lùi lại, nhốt mình trong mật thất.

Đồng thời tự giác đóng cửa lại, nói với ra ngoài:

“Hai vị yên tâm, trong vòng một tiếng… hai nén nhang, ta tuyệt đối sẽ không ra ngoài, nếu không, ta sẽ bị sét đánh chết!”

“Tên này…” Tiền Tiểu Vân không cam lòng nói:

“Lãng phí một cái mai rùa, đây là Nguyên Chất Siêu phẩm đó.”

Tiền Tiểu Vân vẫn luôn thèm muốn Nguyên Chất Siêu phẩm trên trán Tinh Đế, nhưng hai người đều biết, đánh bại Tinh Đế không khó, nhưng muốn giết gã ta lại không dễ dàng.

Cho dù là Chu Giáp cũng không thể nào phá vỡ kim quang trong thời gian ngắn.

Nếu như cá chết lưới rách, dụ người bên ngoài đến, hai người ngược lại sẽ gặp rắc rối.

“Đi thôi.”

Chu Giáp lắc đầu, bước ra ngoài, tuy rằng nơi này là phòng thí nghiệm của Hắc Đế, nhưng động tĩnh vừa rồi chưa chắc đã không kinh động đến người khác.

“Cốc cốc!”

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Đại nhân, chúng tôi đã đưa con gái La Bình về đây, còn có một đứa bé không biết nói.”

Hai người sững sờ.

Trước đó, Tiền Tiểu Vân còn không hiểu tại sao sắp đi rồi mà Chu Giáp lại ra tay với Hắc Đế, bây giờ, cô ta mới hiểu.

May mà!

Đến thật đúng lúc!

Im lặng một lúc.

Một giọng nam xa lạ từ trong phòng truyền ra:

“Đưa bọn họ vào đây, những người khác đừng vào.”

“Vâng.” Kỷ Nguyên nhíu mày, gã ta không nghĩ ra người nói chuyện là ai, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu:

“Tiểu nhân đưa bọn họ vào.”

Kỷ Nguyên kéo La Tú Anh, bảo một người khác ôm đứa bé, đẩy cửa bước vào.

Ngay sau đó.

Một luồng đao quang lóe lên, hơn nữa còn có một luồng khí thế khủng bố ập đến, khiến cho những người bước vào cứng người, không thể nào phản kháng.

“Vèo!”

Một cái đầu bay lên, đứa bé trong tay cũng bị người ta cướp đi.

“Các ngươi là ai?”

Tiếng gầm rú vang lên như sấm sét, nhưng trong nháy mắt đã im bặt.

Sau khi giải quyết xong đối thủ, Tiền Tiểu Vân ôm đứa bé, tim đập thình thịch, Chu Giáp kéo La Tú Anh đang mơ màng, lách mình, bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, chuyện xảy ra ở đây cũng khiến cho mọi người ồn ào.

Không lâu sau.

Căn cứ đã loạn thành một đoàn.

Mấy ngày sau, Kỷ Yêu nổi trận lôi đình, nghe nói ngay cả Tinh Đế cũng bị mắng.

Đồng thời, Kỷ gia, Diệp gia phát lệnh truy nã.

Ai có thể cung cấp tin tức về Thư Hùng Song Sát đều được trọng thưởng.

Đáng tiếc, không ai biết thân phận thật sự của Thư Hùng Song Sát.

Chỉ biết Hùng Sát mặc trọng giáp, tay cầm cự kiếm, lực lượng kinh người; còn Thư Sát giỏi sử dụng đoản đao, có Huyền Binh Hắc Thiết, khinh công rất tốt.

Mà sau chuyện này, Thư Hùng Song Sát như thể đột nhiên biến mất khỏi Tinh Thành.

Không còn xuất hiện nữa.

Cho đến khi sương mù bao phủ Tinh Thành tan đi, vẫn không ai tìm được manh mối.

0.54819 sec| 2403.664 kb